Hành trình học lớp Coaching Level 1 tại LCV

Đây là hình ảnh của bản thân mình sau khi kết thúc 2 tháng học tại LCV27. Hình ảnh một cái cây, bên trong là một khúc củi “nội tâm” nhiều héo úa, với những “quả cà chua cảm xúc” đan xen nhau, có quả thối, có quả tươi, nhưng ít nhất là chúng đã đều hiện diện cả, ở dưới gốc là 1 cái rễ bắt đầu cắm sâu dần xuống đất. Cái cây được trang bị đầy đủ súng áo đạn dược, và ở giữa 1 rừng nhiều cây xanh. Khá vất vả để chọn ra được những hình tượng thú zị, rất may là cũng lấy đi không ít nụ cười của lớp 😊

Trước khi đến với buổi đầu tiên của LCV, anh Đăng – mentor của lớp, có hỏi mình là “Trong thân – tâm – trí, đâu là lĩnh vực mà em muốn chăm sóc nhất trong năm nay?” Mình đã không ngần ngại mà trả lời ngay là “tâm”. Đã từ rất lâu rồi, “ngôi nhà cảm xúc” của mình luôn thường trực 2 thứ: lo lắng và hoài nghi. Mình lo sợ những điều xấu sẽ xảy đến, nên mình phải cố gắng hơn nữa để nó không tới. Mình hoài nghi về sự bền vững của những điều tốt đẹp đang có, nên mình lại rướn tới những điều mà mình nghĩ là tốt hơn. Nhìn lại thì thấy 2 trạng thái này đã giúp mình đạt được nhiều thứ, nhưng đồng thời nó cũng đã bắt đầu đạt đến giới hạn hại nhiều hơn lợi, là lúc mình nhận ra mình đã chạy theo “trí” một thời gian quá dài, mà ngó lơ đến việc chăm sóc phần “thân”, và đặc biệt là “tâm”.

Và rồi LCV27 đến. Lúc đầu đăng ký, chỉ quan tâm đến việc đi học về kỹ năng Coaching, rồi mình sẽ có cơ hội để vận dụng như thế nào trong công việc. Mà học xong rồi, mới thấy phần lời nhất chính là câu chuyện được chăm sóc bản thân – hay ở LCV hay gọi là chăm sóc “being”. LCV27 giúp mình hiện diện với cảm xúc của bản thân tốt hơn – nhìn thấy được cả những “quả cà chua” đang tươi, và những quả thối. LCV27 trang bị cho mình rất nhiều vũ khí cho nghề coach, nhưng quan trọng hơn cho mình thấy rằng nếu mình không quan tâm đến khúc củi nội tâm bên trong, và chăm sóc cái rễ cây being bám trụ sâu hơn, thì mình sẽ không bao giờ có thể đủ vững chãi mà ngồi đối diện lắng nghe người coachee. Và thế là mình đã được học về kỹ năng – mà đối với mình là quan trọng nhất của người coach – chăm sóc phần nội tâm bên trong, để trở nên vững chãi hơn bên ngoài.

Bài học lớn thứ hai mà mình có được trong khi coach là: Không tập trung vào vấn đề, mà tập trung vào con người. Nếu như trước kia, khi tập tành coach mà nghe thấy người coachee đang có rất nhiều vấn đề, mình sẽ bị cuốn theo những câu chuyện đó, rồi cố gắng giúp người coachee tìm giải pháp cho nó. Còn hiện tại, mình sẽ tách được bản thân ra khỏi những vấn đề đó, và trở nên tò mò hơn: Những niềm tin, hệ giá trị, hay trải nghiệm nào trong quá khứ của người coachee đã dẫn họ tới vấn đề này vậy? Mình học được cách đi sâu hơn, bóc từng lớp vỏ hành, để nhìn ra được, và hiểu rằng, một vấn đề nhỏ mà họ đang gặp phải hiện tại có thể là do những trải nghiệm từ rất xa xưa tạo nên – môi trường mà họ được sinh ra và nuôi dưỡng, do những thành tựu hay cú sốc lớn, hoặc là do một niềm tin đã được xây dựng vững chãi từ nhỏ. Mỗi khi nào chạm được tới đây là mình lại thấy xúc động lắm, vì vẻ đẹp mà coaching có thể mang lại cho người đối diện.

Bài học trên lại dẫn ra một bài học khác lớn không kém: không tập trung vào kết quả, mà tập trung vào hành trình phát triển. Cứ khi nào mình bắt đầu một phiên coach với tâm thế là, phải đào được thật sâu vào câu chuyện của người coachee, phải giúp họ giải quyết được vấn đề, hay là phải tạo ra được những “wow moment” cho họ, là mình lại trở nên căng thẳng, mất tập trung, khó có thể lắng nghe được câu chuyện của họ, mà chỉ chăm chăm vào việc nghĩ ra câu hỏi để họ bật ra được nhận thức mới cool ngầu. Nhưng cứ lúc nào mình bắt đầu với tâm thế: chỉ cần mình ở đây với họ, lắng nghe họ, không nghĩ đến việc mình phải đạt được điều gì sau phiên coach, thì mọi thứ diễn ra rất tự nhiên cho cả 2 bên. Vấn đề thì sẽ luôn tồn tại mà, giải quyết được cái này thì cái khác lại tới, quan trọng là xuyên suốt quá trình coach, họ đã học thêm được điều gì về bản thân, và có người đồng hành cùng, lắng nghe một cách không phán xét, là đã thành công rồi.

Và khi mình không còn vướng bận với kết quả nữa, để thực sự dành trọn sự hiện diện của bản thân trong 60 phút đó, mình học được rằng không chỉ tập trung vào câu chuyện, mà còn cần quan sát và thấu được cảm xúc khi họ chia sẻ về câu chuyện đó. Khi họ đang kể về một thành tích với nét mặt không tươi tắn, hoặc khi họ đang lên một kế hoạch hành động rất chi tiết mà tông giọng cứ bình bình, thì đó nên là lúc người coach cần cảm nhận được, gọi tên trạng thái đó ra, và trả lại bức tranh cho người coachee, để họ nhìn lại câu chuyện đó một lần nữa – với một góc nhìn mới – rằng liệu đó có phải chỉ là điều họ nghĩ hay không. Nhận diện được cảm xúc là một điều rất quý – một điều mà hiếm khi trong cuộc sống ta có thời gian để dừng lại quan sát. Và đó chính là điều mà một người coach dành trọn sự hiện diện ở đó có thể thấy, và giúp người coachee nhìn ra được.

Đến với bài học thứ tư, mình nhận ra rằng, đối với bản thân mình, nếu ngày trước mình hay đưa ra lời khuyên cho người này người kia, thì đó không chỉ là vì mình muốn tốt cho họ, mà còn là vì cái tôi của bản thân – rằng mình đúng, rằng mình biết nên và không nên làm gì. Càng thực hành coaching nhiều, niềm tin của mình càng mãnh liệt – rằng chỉ có người đó mới biết điều gì là tốt nhất cho họ. Mình đâu phải là họ, có được niềm tin tính cách hệ giá trị như họ, trải qua những chuyện trong quá khứ giống họ, và ở trong bối cảnh hiện tại giống họ, để mà hiểu được họ cần phải làm gì? Càng coach nhiều, cái tôi càng bớt nhoi hơn, càng bớt đưa ra lời khuyên hơn, và tò mò nhiều hơn đến cách mà họ sẽ hành động trong tình huống đó, để rồi cũng bị bất ngờ mà thích thú nhiều phen, khi cách họ muốn hành động thật khác với những gì mình tưởng tượng nếu bản thân là người đó.

Và bài học cuối cùng, cũng là sự chuyển hóa lớn nhất của bản thân trước và sau lớp học, đó là sự chậm rãi, kiên nhẫn hơn với sự phát triển của người coachee và của chính bản thân mình. Khi không bị tập trung vào kết quả nữa, tôn trọng hành trình và tốc độ phát triển, và thấy rằng hành trình đó thật đẹp dù nó có đi đến đâu, mình trở nên vững chãi hơn, cả trong cuộc sống và trong phiên coach. Thật may là cả mình và các anh chị mentor đều thấy rõ điều đó trong 2 phiên cuối cùng ở lớp – với vai trò người coach và người coachee. Thấy mình đi chậm dần và bắt kịp với nhịp của người coachee, cũng như thấy mình không còn bắt bản thân phải ra được một kế hoạch hành động cụ thể gì sau khi được coach nữa, là một sự tiến bộ mà mình thấy nó thật đẹp làm sao.

Nhờ có coaching, cụ thể là Strength coach, mình biết được rằng trong top 10 theme của mình có Relator – tức là mình muốn tạo những mối quan hệ sâu với người khác. Và có lẽ đây cũng là lý do vì sao mà mình lại thích coaching đến vậy, khi cứ sau mỗi phiên coach, mình lại hiểu hơn về thế giới quan, và có được những liên kết rất sâu với người đó. Việc coach đã đem đến năng lượng cho bản thân mình như vậy đó.

Mình sẽ kết lại bằng một câu nói mà mình rất tâm đắc của anh Phong trong lớp học: “Một người không thể coach cho người khác khi mà người đó đã đi một hành trình nội tâm xa hơn người coach”. Mình đủ tự tin để nói rằng, sau tất cả, mình đã đi một hành trình nội tâm đủ xa, để có thể bắt đầu hành trình “Sống đời Khai vấn” này.

Biết ơn LCV, các anh chị trong lớp LCV27, và coaching vì đã đến với em trong năm nay 🥰

CHIA SẺ BÀI VIẾT

Facebook
LinkedIn

Hành trình học lớp Coaching Level 1 tại LCV

CÁC BÀI VIẾT MỚI NHẤT

CÁC BÀI VIẾT LIÊN QUAN

NGUYEN TRUNG KIEN (Truki)

Associate Certified Coach (ICF ACC)

150+ giờ đào tạo tại LCV | 150+ giờ thực hành khai vấn

Kết nối với mình nhé!